VNHN - Ánh nắng giao mùa ghé qua ô của nhỏ một ngày cuối tuần? không khí dìu dịu yên lành, vài tia nắng yếu ớt của bình minh thơ thẩn đâu đây! Hình như hạ về….Chẳng hiểu cơ duyên từ đâu mà đã lâu lắm rồi mùa hạ về là trong lòng lại xốn xang, xao xuyến cảm giác như đang chuẩn bị xa một điều gì đó, một người nào đó, thấy trống rỗng vô cùng.
Mười năm có lẻ làm nghề giáo, quá nửa đời người nợ áo cơm, vui với những niềm vui của học trò, và nặng lòng với những trăn trở của nghề. Nhiều năm rồi cứ mỗi lần gặp phải những biến cố trong cuộc đời tưởng chừng gục ngã buông xuôi, tìm chốn an yên để tĩnh lặng thì đâu đây những nụ cười hồn nhiên nô đùa dưới nắng, những nụ cười chưa vướng nợ nhân gian, cơm áo, gạo tiền của lũ học trò quê chân chất cứ ùa về… thế là lại trông cho trời mau sáng được đến trường được nghe tiếng thầy ơi.. được nhìn thấy sự hồn nhiên trong trẻo cho mọi ưu phiền tan biến - một liều thuốc tinh thần hữu hiệu.
Bước chân của người Thầy khi từng “chuyến đò cập bến”.
Miên man mãi với những bộn bề của cuộc sống mà quên mất bình minh đã lên cao. Khoác vội chiếc áo ra phố để cảm nhận guồng quay cuộc sống, phố vẫn ồn ào, tấp nập, vẫn là những dòng xe cộ ngược xuôi, những quán hàng quen thuộc cứ nối tiếp nhau lăn dài trên con đường nhộn nhịp, vô định như mơ hồ bỗng nghe tiếng trống trường điểm suốt, thì ra mình đã đến cơ quan.
Hôm nay là thứ 7 học sinh được nghỉ sao lại có tiếng trống điểm giờ vào lớp, định thần lại.. à thì ra là những tiết học bù giờ. Vẫn tiếng máy ồn ào của giờ thực hành hàn điện, cắt phôi, những tia hàn lóe sáng, những bàn tay cuộn mô tơ điện thoăn thoắt…và đây nữa vẫn những tán cây bàng xanh lá che mát sân trường nơi in dấu bao nhiêu kỉ niệm thân thương.
Mùa hạ đã ở đâu đây gần lắm, gần lắm, cái man mác buồn, cái ngồn ngột oi nồng của đầu hạ nắng miền trung dễ làm cho con người ta bâng khuâng xao xuyến, sợ lại phải chia tay một chuyến đò nữa trong cuộc đời làm thầy giáo có biết bao nhiêu kỷ niệm làm cho cái ngăn nhỏ của thời gian lại đầy thêm một chút.
Ngày mai đây các em sẽ là những cánh chim bay tới mọi miền của tổ quốc. Nơi đó có thể là những khu công nghiệp, khu chế xuất, các nhà máy, công trường... các em trở thành những người thợ, kĩ thuật viên... đóng góp sức mình cho thành công của nơi mình đến. Có thể các em không về sân trường xưa ấy nữa, nơi đã ươm mầm cho các em có những hành trang bước vào cuộc sống, nhưng nơi ấy vẫn có kỷ niệm, có người thầy vẫn dõi theo các em mỗi bước trên đường đời, bỗng nhớ đến một vần thơ ai đó đã viết lên nỗi lòng của người thầy:
Bến sông nặng một chuyến đò
Long lanh đôi mắt học trò miên man
Con sào chèo chống gió ngàn
Bóng thầy in bóng mênh mang tháng ngày
Một mùa hạ nữa lại về rồi! Hãy vững tâm các em nhé, bước qua những thử thách của các kỳ thi, đừng phụ sự kì vọng của gia đình của thầy cô và bạn bè. Kiến thức và những bài học về cuộc sống mà các em học được từ mái trường này sẽ là hành trang để các em vững bước vào một chặng đường mới mà ở đó các em sẽ trưởng thành hơn, chín chắn hơn. Các em rồi sẽ phải đối mặt với gặp gỡ chia ly, nhưng thầy tin các em đủ bản lĩnh để đón nhận những thăng trầm trên con đường phía trước.
Hạ đã về rồi thầy sắp phải chia tay các em chia tay một chuyến đò chở đầy kỷ niệm. Chúc cho các em luôn có đủ niềm tin, nghị lực, sự lạc quan và tình yêu để đạt được những thành công trong công việc và hạnh phúc trong cuộc sống. Hãy giữ lại trong tim mình những ký ức đẹp về ngôi trường yêu dấu các em nhé. Đón mùa hè – chia tay các em…
Rồi những bộn bề của cuộc sống sẽ qua, với tôi một người làm nghề giáo lấy những nụ cười, niềm vui và sự thành công của học trò là động lực vươn lên của mình, trân trọng những phút giây đến trường và trân trọng từng mùa hạ đi qua.!